Monday, March 21, 2011

Nói với tôi một lời, dù lời ấy sẽ theo thời gian trôi


Hắn nhớ lại

Một chiều xám xịt xa xưa ấy, hắn lầm lũi từng bước buồn trên đại lộ hoàng hôn, hắn đang nghe hoàng hôn trong đời hắn, thân hình đen đủi, bộ quần aó lạ lùng, không phải quần áo của hắn, ai đó gọi hắn cởi bộ đồ yêu thương của hắn và đưa cho hắn bộ này, cái quần thì hai lần như hắn chui củng lọt, không áo, chân lê dép nhựt, thất thểu như kẽ không hồn, đầu hắn mụ mẩn.

Chuyện gì đã xãy ra, hắn nghe văng vẵng lời kêu gọi đầu hàng, buông súng, thế là hết, chí tang bồng không cánh mà bay, hắn muốn tự sát, hắn còn súng trong người, nhưng chết làm sao, đời hắn còn trẽ quá, mới qua tuổi 22 vài tháng, lon Thiếu Úy chưa kịp rữa, và một tình yêu vừa mới lên ngôi.

Tình yêu, có thể tình yêu làm hắn sợ chết, làm hắn yếu mềm chăng, nàng mới vừa 17, chưa một lần yêu ai ngoài hắn, hai đứa mới được hôn nhau chỉ mỗi một lần, nụ hôn trao nhau vội vàng ngoài song cữa vì sợ mẹ hắn la, còn nàng mồ côi cha lẩn mẹ rất sớm, nàng vội vàng thăm hắn , vội vàng đi, trong nỗi buồn không ra đi vội vàng của cả một dân tộc.

Tình yêu ấy bây giờ nằm trong ký ức chực chờ sống lại một ngày nào đó, hắn tin là sẽ sống lại, dù bây giờ hắn đã gần 60, nhưng khi nhớ đến tình yêu, hắn cứ như người trong mộng, hắn lại trở về tuổi 22 với người yêu 17, với bộ đồ bệt rằn ri và nón đỏ nghênh ngang, hắn nuối tiếc thèm thuồng nụ hôn  đầu đời của người con gái, ngọt ngào rung động tận tâm can, hắn đã gởi những cái hôn gió thật nồng nàn, môi hắn chụm lại, mấp máy, hắn cứ tưởng tượng nàng cũng đang hôn hắn như thế.

Hai đứa lạc mất nhau theo vận nước nỗi trôi từ ngày ấy, hắn đau đớn điên cuồng, nhiều khi hắn âm thầm khóc, nhiều khi hắn ra nơi trống vắng gọi tên nàng “ Thúy ơi, Thúy ơi”, duy có một điều hắn không làm là tìm quên trong men rượu, vì hắn cần phải tỉnh, cần phải mở to mắt và nhất là hắn cần sức mạnh của tinh thần và thể xác để chờ đón cơn cuồng nộ của đất trời sẽ đổ xuống trên dân tộc hắn, vì thế, hắn trở nên cứng cỏi, bình tĩnh và chiêm nghiệm.

Hắn nhận ra rằng sợ chết không phải lỗi của tình yêu, hắn chưa được hưỡng bổng lộc nhiều để nuối tiếc, những lần hành quân nhảy vào mật khu đôi khi thiếu cả lương khô, hắn nhớ nhất là lần nhận thùng cá mòi hộp, lớp trên đếm đủ nhưng lớp tận cùng hộp cá xoay ngang, chia cho toán xong thì phần hắn thiếu, nhưng không sao, hắn bấm bụng vào rừng, hắn tin anh em không bỏ hắn, và đúng thế, bây giờ nhớ lại, hắn tự rủa mình sao lại ngu, sao lại quá lý tưởng.

Có lần họp Sĩ Quan hắn mang đôi giày há mỏm, Thiếu tá thuyết trình có  nhìn thấy nhưng không chút động lòng, cho dù trong kho vẩn còn hằng hà chờ cho ra khu Dân Sinh. Lúc đó hắn cũng không buồn khi nghe ông Tá diểu cợt đôi giày há mõm và sợi dây buộc ngang mũi giày của hắn, hắn nghĩ rằng ông cũng chẵng có quyền gì ngoài quyền làm thuyết trình viên.

Hắn nhớ lần về phép, hắn hãnh diện trong bồ đồ Biệt Kích, chiếc nón đỏ mượn tạm nón Thiếu sinh Quân cũng tạm tạm ra oai, nhưng xui cho hắn, cởi xe Honda vòng vòng khoe mẽ, chạy ngang cầu Bao Vinh, Huế, gió thổi bay nón xuống cầu, ôi, đúng là:

Chiếc nón đáng mặt anh hào

Nón bay xuống cầu anh nào dám gặp em

Hắn cũng còn nhớ, những ngày cuối cùng hắn kiếm đâu ra bộ đồ thật đẹp, chỉ mỗi một bộ trên người cho đến ngày bị lột bỏ, hắn đau lắm, gia tài của hắn chỉ còn có nhiêu đó

Theo tiếng loa ra rả kêu ngày ấy, hắn theo mọi người chui vào rọ, như bầy vịt, tối tối, ,được,, hay bị,, lùa về chuồng, chờ mổ xẽ từng lời ăn tiếng nói, chờ được dạy dỗ những điều không cần phải học, chờ học những điều không cần phải dạy, chờ cột đèn biết chạy,và chờ, chờ cả chu kỳ vận nước chín năm, thật khùng ơi là khùng.

Gần 6 năm trong trại tù Cải Tạo, hắn không có ngày no, hình như hắn có 6 hay 7 lần thăm nuôi gì đó, vì gia đình hắn tất cả đàn ông đều đi vào tù, không ai dưới 5 năm, thằng em hắn được dịp đền nợ nước, thân xác chôn vùi làm phân bón cỏ cây trên rừng biên giới suốt 32 năm, sau này khi hốt xác, chỉ may mắn còn đốt xương cổ.

Những năm tù đói khổ, cũng là thời gian hắn tự luận anh hùng, suy ngẩm,,và suy nghiệm,

Hắn đã từng,, ngần ngại quyên sinh,,,,vì ngần ngại nên hắn thoát chết, hắn cũng đã từng đi chung toán cuốc phải mìn, 2 chết, cả tá bị thương, trong đó có hắn, nhẹ thôi, nhưng khi được đi ra ngoài đến bịnh viện rọi hình và băng bó vết thương, hắn chợt nhận ra rằng đồng bào của hắn còn bi thương hơn hắn, chỉ khác là họ còn chút tự do, một chút thôi, cũng tạm đũ làm người.

Hắn sống như cái bóng không hồn  từ trại tù này qua trại tù khác, ăn những thứ có thể ăn, giành ăn với giòi bọ, vì hắn cần sống, như những bạn tù của hắn, họ cũng cần sống, lúc ấy, có cả các cấp chỉ huy trực tiếp của hắn, các anh cùng chịu đau khổ với hắn, hắn cảm thấy nhẹ lòng.

Ra tù, hắn tìm đủ cách để mưu sinh, nhưng cái nghề duy nhất mà tù cải tạo có thể làm là phu xích lô, hắn đã có 21 tháng với những ngày lưởi khô miệng đắng, nhục nhã ê chề, bị mắng nhiếc, xĩ vã và khinh miệt, hắn thấm thía thế nào là làm phu, phu xích lô hay phu xe kéo ngày xưa cũng chỉ là một thứ, một loại cùng đinh, nhưng loại cùng đinh ngày ấy của hắn còn mang thêm một tội với đời, tội phản quốc và tội để Tổ Quốc rơi vào tay giặc.

Người ta dạy cho con hắn chữi ngược lại hắn, dạy cho chúng vỗ tay trên nỗi đau xé lòng của hắn, nhưng hắn chỉ cười, chúng nó cũng như bầy vịt thã rông ngoài đồng, hắn nhớ câu chuyện: trên chó dưới chó, tất cả đều là chó cả , .,, và tự tâm đắc một mình, và cũng vì thế hắn không giận.

Nhưng ai nói rằng hắn không có vết thương lòng, vết thương không bao giờ lành lặn, những khi nhói đau vì nhớ lại làm hắn nỗi khùng, nhiều khi nước mắt hắn chảy, hắn đổ lỗi cho cát hay rơi vào mắt, những hạt cát và những giọt nước mắt thời gian.

Hắn nhớ có lần ông Đại Tá to nhứt binh chủng về trước hàng quân hô hào đánh giặc, ra quân lệnh hùnh hồn, hắn khoái chí vỗ tay, hắn mong ngày ra trận, cái đầu trai trẽ ngu si của hắn cứ coi trời bằng vung, nào đâu có biết, sau những lời kêu gọi ồn ào là sự trốn chạy nhục nhã

Anh hắn và em hắn vào ngày cuối cùng theo lịnh người anh cả của đơn vị đường hoàng ra điều kiện với giặc, đường hoàng ngay ngắn xếp hàng ba hạ vũ khí và tan hàng, đầu hàng theo lịnh trên, đầu hàng trong danh dự, hắn nghe chuyện mà cảm thấy tự hào cho hắn, cho gia đình hắn, phải có những người như thế.

Hắn còn nghe ông Tướng này vị Tá nọ, kể cả anh em cùng cấp với hắn và nhỏ hơn hắn, đã tự sát trong ngày buông vũ khí, hắn cảm thắy hổ thẹn, hắn đã không dám làm như họ, hắn tôn thờ những hành động này, hắn không dám đánh giá đúng sai của những cái chết, và hắn phục.

Bây giờ hắn đang ở xứ tự do, hắn có điều kiện tìm tòi, nghe ngóng và học hỏi, hắn được nghe nhiều bản nhạc hay, những bản tình ca không gượng ép, hắn cũng nghe tiếng hoan hô đả đảo, đôi khi hắn cũng có tham gia vài lần, nhưng rồi hắn lại thôi, vì sao.?, hắn chưa giải thích được, chỉ có thế.

Mỗi khi nghe ca sĩ Thế Sơn với bài Anh còn nợ em, hắn gật gù, ôi sao đúng quá.

Anh còn nợ em, công viên ghế đá, lá đổ chiều êm

Anh còn nợ em, dòng xưa bến cũ, con sông êm đềm

Anh còn nợ em, cuộc tình đã lỡ, anh còn nợ em

Anh còn nợ em, nụ hôn vội vàng, nắng chói qua song

Bài hát diển tả đúng nỗi lòng của hắn, và hắn cứ nghêu ngao khi hắn ngồi một mình, rồi hắn cũng chợt nhận ra hắn đang nợ bạn bè, anh chị em của hắn, những đồng đội của hắn còn kẹt tại quê nhà một lời xin lỗi, hắn no đũ xứ người khi anh chị em và đồng đội của hắn nghèo đói trên quê hương mà hắn chưa, hay quên, hay làm chưa đũ cho họ, dù không phải lỗi của hắn, hắn thấy tâm tư áy náy, rồi hắn lại hát ... anh còn nợ em.

Vâng, lần này hắn hát thay lời nhắn, rằng:

 anh còn nợ em, một lời xin lổi.

Ông Đại tá, to tiếng trước hàng quân và âm thầm bỏ mặt quân của ông. Những đứa kịp theo đuôi, những đứa còn kẹt lại, cả hai cùng từ chết tới bị thương, quân của ông chỉ biết cầm súng, trôi giạt bốn phương trời, cho đến thành đạt nơi xứ người bằng sức của chính họ.

Quân của ông bị hành hạ, đày đọa trong lao tù, từ quan tới lính, kẻ kiết lỵ kiệt sức, kẻ bị tra vấn tối ngày vì mang tiếng là lính của ông, kẻ bị bắn bằng ba mủi AK47 với đầy đủ cấp số đạn với chỉ cái tội nhớ vợ bỏ tù chạy về nhà.

Quân của ông, những oan khiên mà họ âm thầm gánh chịu trong đó có hắn, ra tới quê người, khi nhắc tới ông họ không hề tỏ ra oán giận, hắn nhận thấy nơi họ lòng bao dung, họ vẩn nhắc đến tên ông với quân hàm và chức vụ trước tên của ông với đầy đủ lòng kính trọng, dù sao ông cũng là một bậc đàn anh của họ

Duy có một điều hắn thực sự không hiểu được, rằng ông Đại tá dù ra đi trước vì vận nước nỗi trôi, anh em thông cảm cho ông, bây giờ vào cái tuổi cổ lai hy, sao ông không anh dũng nói với anh em một lời xin lổi, dù cho rằng không phải lổi tại ông, nhưng khi ông tuyên bố "Ai bỏ ngũ sẽ bị đem ra tòa án binh",, thì lời xin lỗi này cũng không phải là quá đáng.

Đừng bỏ rơi anh em thêm lần nữa, cùng nhau tha thứ và xin lỗi nhau, chắc có kẻ sẽ ngậm cười nơi chín suối

Đại tá ơi, hãy :

Nói với tôi một lời, dù lời ấy sẽ theo thời gian trôi

Nói với tôi một lời, dù ngày mai trái đất nứt làm đôi

...................................................................................

Nói với tôi một lời, đừng lặng thinh như thế giữa niềm đau.

Chào Đại Tá, hắn và đồng đội đang chờ Đại tá, trước hàng quân, oai hùng như năm xưa nhưng lần này sẽ nói lời xin lỗi chân tình nhất, hắn sẽ là đứa đầu tiên chào và ôm hôn Đại tá như ôm một người anh thân thiết nhất.


No comments:

Post a Comment